Tỷ lệ kèo World Cup 2022 tỷ lệ cá cược mới nhất hôm nay⭐️vietnam

Chương 1. (phần 3) Barça! Barça! Barça!
Kể từ khi Hustri được thầy giáo xếp ngồi cạnh tôi, kết quả học tập của cậu ta đi lên đáng kể. Nhưng điều ngược lại xảy ra với tôi. Sau ba tháng, những điểm số của tôi cứ thế giảm dần. Đó thực sự là một cơn ác mộng! Tôi nhớ một lần thầy giáo giao cho bài tập về nhà môn lịch sử, Hustri đề nghị mượn bài viết của tôi, nhưng với điều kiện cậu ta phải viết khác đi một chút, nếu không thầy giáo sẽ biết là có sự sao chép. Bạn nghĩ sao? Thật đau lòng là cuối cùng cậu ta làm mất cuốn vở, và kết quả là cả tôi, cả Hustri không trả được bài tập về nhà. Tất cả đều tại Hustri!Tỷ lệ kèo World Cup 2022 tỷ lệ cá cược mới nhất hôm nay⭐️vietnam
Cùng với Hustri, chúng tôi đã đi khắp nơi trên một chiếc xe đạp. Có lần, cả hai va chạm với chiếc xe của cảnh sát, một lần khác thì phóng xe giữa đêm trên đường cao tốc như những thanh niên đã trưởng thành,…Tỷ lệ kèo World Cup 2022 tỷ lệ cá cược mới nhất hôm nay⭐️vietnam
… Trái với mong muốn của tôi về việc được cấp chứng chỉ để học tiếp lên trường trung học, giáo sư toán học Ariso (người mà sau khi tôi được vào đội hình I của Barca, đã viết cho tôi một bức thư rất cảm động) đã yêu cầu tôi phải vứt bỏ mọi suy nghĩ về bóng đá ra khỏi đầu, và chú tâm vào học tập. Rõ ràng mỗi ngày trôi qua với tôi thật khó khăn, khi niềm đam mê với trái bóng có nguy cơ bị dang dở. Tuy nhiên, giáo dục là một điều rất quan trọng, và tôi tiếp tục học chương trình trung học.Tỷ lệ kèo World Cup 2022 tỷ lệ cá cược mới nhất hôm nay⭐️vietnam
Sau sáu tháng, người ta gọi mẹ tôi đến trường, dĩ nhiên là liên quan đến việc học tập. Mẹ tôi đã gặp gỡ giáo sư Paloma, người đã cho bà biết rằng kết quả học tập của tôi ngày càng đi xuống. Nhưng mẹ tôi đã nhấn mạnh: “Ông nói 300 lần đúng, giáo sư à, nhưng thời điểm này con trai tôi đang theo đuổi một sự nghiệp khác. Nếu sau hai hoặc ba năm mà nó không có tiến triển gì về sự nghiệp, thì chúng tôi sẽ suy nghĩ hoàn toàn nghiêm túc về việc học tập”. Giáo sư Paloma nuốt cơn giận vào trong, và từ đó ông không gọi mẹ tôi đến trường nữa.
Trong trường học bóng đá, tôi có những bước tiến nhảy vọt. Mười tuổi, chúng tôi bắt đầu “chiến đấu” với những đối thủ thực sự. Chúng tôi đã thi đấu với những đội bóng đồng trang lứa đến từ CLB “Barcelona“, “Espanyol”,… Tôi thực sự cảm thấy hưng phấn tột độ. Tôi cảm nhận được sức mạnh ghê gớm và sự chuyên nghiệp của họ, điều mà chúng tôi chưa thể với tới. HLV Oriol Tort đã 3 năm không ngừng yêu cầu cha tôi cho phép tôi được gia nhập “Barca”. Tort biết cha tôi từ khi cả 2 gia nhập đội bóng “Leopard”. Dù sao bố tôi vẫn nghĩ rằng tôi còn “xanh” để gia nhập “Barcelona”, và cần phải cố gắng rất nhiều để có thể chơi bóng tại đây.

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Nhưng có một điểm yếu lớn nhất đối với tôi, đó là chiều cao. Mẹ tôi thường xuyên đưa tôi đến bác sĩ với niềm tin rằng, dù sớm hay muộn tôi cũng sẽ “đột biến”. Nhưng mỗi lần như vậy bà lại quay trở về với sự thất vọng. Bác sĩ Martin Garcia dự đoán rằng tôi không thể cao hơn 171cm. Nên tin tưởng ông ấy, bởi ông đã dự đoán đúng chiều cao của Oscar (chỉ sai số nửa cm). Với ông anh cả Alex của tôi thì thậm chí còn chính xác hơn.
Bóng đá vẫn đi cùng tôi khắp mọi nơi. Hồi bé tôi đã có các triệu chứng của viêm xoang, và các bác sĩ khuyên cha mẹ tôi nên thường xuyên dắt tôi ra bãi biển. Nói là làm! Gia đình tôi thuê một căn hộ ở Torredembare trong suốt tháng 7. Ngày đầu tiên, Alex và tôi quyết định ra biểm để tắm. Ông ngoại Jaume cũng gia nhập hội với chúng tôi. Đầu tiên chúng tôi ngồi ở dưới cái mái che để ăn uống trong quán “Tapas”. Ông không nghĩ ra một cái gì mới mẻ, ngoài việc tập hợp lũ trẻ quanh đó để cùng “đuổi theo quả bóng”. “Hãy thành lập các đội khác nhau” – Jaume chỉ đạo. Những cậu bé nhìn vào thân hình nhỏ bé của tôi, và chẳng ai muốn nhận tôi vào đội của họ cả. Tốt thôi, như vậy tôi sẽ được cùng đội với hai ông anh trai, Alex và Oscar, mà không phải là đối địch của họ. Bởi vì về mặt kỹ thuật, Alex luôn luôn giỏi hơn tôi, điều đó được thừa hưởng từ bố. Anh ấy không thích chơi pressing, nhưng điều ấy đâu có quan trọng đối với một trận bóng đá bãi biển? Khi kết thúc trận đấu, những đứa trẻ địa phương luôn “ném” về phía chúng tôi một câu kết chắc nịch: “Hãy nhớ – ngày mai, tại chỗ này, và cũng vào giờ này!”. Từ đó sinh ra một quy luật: hàng ngày, trên bãi biển sẽ có những trận đấu giữa “đội bóng địa phương”, dẫn đầu bởi Joan Gimera, với đội bóng “Tramontana” (tập hợp bởi những đứa trẻ có bố mẹ làm việc trong các quán ăn trên bãi biển), và đội bóng của những vị khách du lịch – do Alex, Oscar và tôi đứng mũi chịu sào.
Nếu đá bóng ngoài bãi biển chưa đủ, sau mỗi trận đấu và trước khi ăn uống, chúng tôi tụ tập quanh bàn và chơi “bóng đá”, kiểu như một cách để đỡ ngứa ngáy chân tay. Chỉ khác một điều: đường phố là sân vận động (“Camp Nou” và “Santiago Bernabeu” là SVĐ đắt tiền nhất), các khách sạn và những ngôi nhà xung quanh là những khán đài lí tưởng.
Còn tiếp…
Xem thêm: Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 4)