Tỷ lệ kèo World Cup 2022 tỷ lệ cá cược mới nhất hôm nay⭐️vietnam

Chương 1. (phần2) Barça! Barça! Barça!Tỷ lệ kèo World Cup 2022 tỷ lệ cá cược mới nhất hôm nay⭐️vietnam
Nhưng niềm đam mê thực sự của tôi vẫn là bóng đá. Tôi đã chơi bóng cùng các anh trai mình trong 4 năm ở khắp mọi nơi. Thậm chí họ đã ghi tên vào trường bóng đá của Terressa, còn tôi thì không thể, vì tôi còn quá nhỏ. Vâng, đối với tôi thì mọi thứ đều như nhau cả, tôi vẫn có thể luyện tập cùng họ, hoặc khi họ phải đi học thì tôi chơi với những đứa trẻ khác, ngay cạnh lớp học bóng đá.Tỷ lệ kèo World Cup 2022 tỷ lệ cá cược mới nhất hôm nay⭐️vietnam
Khi tôi tròn 5 tuổi, có nghĩa là tôi đã đủ tuổi để ghi danh vào lớp học bóng đá.Tỷ lệ kèo World Cup 2022 tỷ lệ cá cược mới nhất hôm nay⭐️vietnam
Ông ngoại tôi, Jaume, đã cho chúng tôi được luyện tập tại trung tâm “Seatle” của mình. Ông muốn tận tay chỉ bảo các cháu, và thậm chí luôn xuất hiện cùng chúng tôi tại mỗi buổi tập. Jaume là tín đồ cuồng nhiệt nhất của túc cầu giáo trong gia đình tôi, và trên hết, ông là một cule! Ông còn là chủ tịch câu lạc bộ “San Josep” ở Terrassa, có nghĩa rằng ông sở hữu cả một kho tàng tài năng đang chờ được tỏa sáng. Khi tôi mới tròn 6 tuổi, ông nói với tôi: “Mọi thứ đang tiến triển đúng kế hoạch. Xavi này, chúng ta sẽ nhìn thấy cháu trong màu áo “Barcelona”. Hãy ghi nhớ lấy lời này của ông nhé!”Tỷ lệ kèo World Cup 2022 tỷ lệ cá cược mới nhất hôm nay⭐️vietnam
Cha tôi thì nghĩ rằng đó là thứ cảm xúc mà một người ông dành cho cháu của mình, và nói rằng thời gian sẽ trả lời. Nhưng ông ngoại Jaume thì liên tục lặp lại điều đó: “Cháu trai của tôi, Xavi, sẽ chơi cho Barcelona!”. Mẹ tôi yêu cầu ông đừng có quá thiên vị đối với tôi, vì cả nhà có tới 3 cậu con trai đều chơi bóng đá. Ông đáp lại: “Đừng lo lắng, con gái, Xavi sẽ là gì, bố không biết. Nhưng nó hoàn toàn khác so với những đứa còn lại”.
Xem bóng đá cùng ông là một thú tiêu khiển thực sự thú vị, đặc biệt là những trận đấu với “Madrid”. Jaume có một tính cách mạnh mẽ, ông rất-rất-rất ghét các CĐV Madrid (anti-madridista) trong suốt cuộc đời mình. Ông có thể nhảy bổ vào một người để tranh cãi, nếu biết đó là một Merengue (tên gọi CĐV Madrid). Tôi đã chứng kiến một lần có cậu bé mặc trên mình chiếc áo phông trắng (áo của Madrid) bị rơi vào hoàn cảnh như thế. Ông ghét Real đến mức, khi họ thua trận, ông sẽ mua những tờ báo của AS, và nhấm nháp nó từng trang một trong sự thích thú.
Đôi khi, cha tôi lỡ lời khen ngợi lối chơi của “kền kền”. Bắt đầu rồi đấy! Chuẩn bị là một trận mắng nhiếc, chỉ thiếu chút nữa là sẽ có màn động chân động tay. Ông ngoại mắng bố tôi là có mắt mà như mù, và gắn cho cái mác “anti-cule”.
Nếu ông ngoại là một ngọn núi lửa từ trong máu, thì bà ngoại tôi lại hoàn toàn ngược lại – một người phụ nữ tốt bụng và dịu dàng nhất mà tôi từng biết. Paquita tựa như ánh mặt trời. Luôn luôn tốt bụng và cực kì thông thái, nhưng đôi khi bà như một con gà mái, luôn luôn dặn dò tôi: “đừng đi ra phố một mình”, “đừng để bị lạc khỏi mọi người”,… Khi Ariadna lớn hơn, tôi đã yêu cầu cha mẹ cho đổi phòng ngủ với bà ngoại. Chúng tôi có thể trò chuyện cả đêm. Nói chung không có gì thay đổi nhiều. Khi ở với em gái, vẫn là những câu hỏi rõ như dưới ánh mặt trời: việc học tập của cháu ở trường như thế nào? bạn gái của cháu thế nào? các bạn của cháu như thế nào?… Nhưng tuyệt đối tôi vẫn có cảm giác gần gũi với bà như em gái mình vậy. Tôi yêu bà vì sự thẳng thắn và không bao giờ có sự giả dối.
Paquita nấu ăn rất ngon. Khi bà nấu những món như mì Ý hoặc canneloni (món mì Ý “ngụy trang” nem cuốn), cả nhà như ngập trong không khí lễ hội. May mắn thay, mẹ tôi được thừa hưởng kiến thức ẩm thực từ bà. Điều đó có thể được cô bạn gái Elsa của tôi chứng thực, khi cô ấy cũng vừa mới được thưởng thức món canneloni. Nếu bạn muốn trở thành một đầu bếp giỏi, giống như mẹ tôi, bạn cần phải học được tính kiên nhẫn.
Ở “Jabac” (nhóm tuổi thấp nhất của trường bóng đá Terrassa), lần đầu tiên tôi thử chơi bóng bằng đầu. Chưa bao giờ tôi làm điều đó, bởi đơn giản là tôi sợ. Guindo và Lorenzo là thầy giáo của chúng tôi ở lớp “Jabac”. Điều duy nhất mà chúng tôi cần phải học được ở độ tuổi này, đó là kiểm soát bóng và cướp bóng. Không hơn, không kém. Một hôm, chúng tôi tổ chức một trận đấu bóng, cả đội lao hết về phía trước để ghi bàn. Còn tôi – ở lại. Cha tôi hét lên:
– “Con đang làm gì thế? Tiến lên phía trước đi chứ?!”, tôi đáp lại:
– “Bố nói thế có nghĩa là sao? Vậy ai sẽ ở lại, nếu chúng ta bị tấn công?”.
Sau một năm rưỡi, cùng với các anh trai, tôi được nhận vào trường bóng đá FC “Terrassa”. Ở đó chỉ nhận những đứa trẻ từ 9 tuổi trở lên. Bố tôi, nhờ sự giúp đỡ của chủ tịch CLB Eduardo Posadas, đã trở thành giám đốc phát triển bóng đá kiêm nhiệm chức giám đốc bóng đá. Ở “Terrassa”, tôi hiếm khi gặp các anh trai, bởi chúng tôi tập luyện ở các nhóm có độ tuổi khác nhau. Buổi tập của tôi bắt đầu vào lúc 6h chiều, nhưng bố tôi ở lại làm việc cho đến 11h, vì thế tôi phải đợi ông để cùng về. Trong thời gian đó, tôi xem và luyện tập theo các anh ở nhóm lớn tuổi.

Huấn luận viên đầu tiên của tôi, đó là Antonio Ladero. Ông huấn luyện chúng tôi trong 3 năm. Giai đoạn này tôi sẽ đi cùng suốt cuộc đời tôi. Tôi nhớ rõ trận đấu cuối cùng ở Adefube Cup (Hiệp hội bóng đá trẻ em), với “Sant Cugat”. Chúng tôi đã để thua vì một quả phạt 11 mét. Ladero không muốn đội bóng buồn phiền vì thất bại này, ông đổ lỗi cho các trọng tài. Nhưng điều đó không thể làm những đứa trẻ mới 9 tuổi vơi đi nỗi buồn, bởi nỗi đau thua trận Chung kết đầu đời sẽ in hằn mãi. Điều đó đến tai bố tôi, giám đốc bóng đá của trường. Ông đích thân đến phòng thay đồ, và dùng nhiều phương pháp để đánh lạc hướng chúng tôi.
Nhưng bóng đá đã làm nảy sinh nhiều vấn đề khác. Tôi nhớ mỗi ngày mẹ đưa tôi 110 pesetas, để tôi đến trung tâm và mua bốn ổ bánh mì nướng còn tươi mới. Các ki-ốt đóng cửa vào lúc 2h, và tôi có đủ thời gian để chơi bóng cùng bạn bè, với điều kiện tôi phải rời khỏi nhà từ buổi trưa. Nhưng như thường lệ, đôi khi những trận bóng căng thẳng làm tôi quên mất khái niệm thời gian, và khi nhìn lại đồng hồ thì tôi nhận ra rằng các cửa hàng bánh mì đã đóng cửa. Cảm ơn chúa là mẹ tôi là người có tầm nhìn xa, đặc biệt là trong những trường hợp như thế này, trong nhà luôn có sẵn 1 ổ bánh mì. Bà đã quá hiểu con trai của mình.
Niềm đam mê bóng đá không phải là không ảnh hưởng đến việc học văn hóa của tôi ở trường, đặc biệt là thuở ban đầu. Tôi học ở trường Văn hóa, thành phố Terrassa. Ở đây chúng tôi được dạy những kiến thức tiểu học và trung học (tương đương với thời gian 9 năm). Thật ra mà nói, tôi sẽ không có vấn đề gì về việc tiếp thu các kiến thức, bởi tôi là một đứa trẻ siêng năng học hỏi. Tôi không thất bại trước bất kì môn học nào, ngoại trừ toán học. Nhưng điều đó xảy ra bởi vì tôi đã bị đau họng cả tháng trời.
Ở trường tiểu học, tôi đã làm quen với một người, mà cho đến giờ, đó là người bạn tốt nhất của tôi. Cậu ta tên là Albert Hustribo, hay đơn giản là Hustri. Cậu ta là hô-li-gân của lớp. Nhưng Hustri không hề xấu. Hustri thật đáng thương. Cậu ta luôn thu hút sự chú ý của các thầy cô giáo. Nếu có bất kì chuyện lộn xộn nào xảy ra trong lớp, mọi ánh nhìn của các thầy cô đều nhìn về một hướng. Phải rồi – đó là về phía Hustri!
Hiệu trưởng Carlos là người đáng ghét nhất trong trường. Một trong những vẻ bề ngoài khiến ông ta có được sự tôn trọng: ông ấy rất cao và có cái đầu hói. Ông bắt chúng tôi đứng lên mỗi khi vào lớp, và khi ông bước ra cũng vậy. Khi ông cho phép chúng tôi ngồi xuống, cả lớp đồng thanh “hát”: “Cảm ơn sự cho phép của thầy!”. Đặc biệt, Carlos rất nghiêm khắc mỗi khi gọi ai đó lên bảng trả bài. Và nếu một “ai đó” không thuộc bài, thì cả lớp phải chuẩn bị tinh thần đón nhận những tiếng ồn không mong muốn. Tất nhiên là ông tin vào phương pháp sư phạm “đúng đắn” của mình.
Còn tiếp…
Xem thêm: Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 1)